Crude Insistent Passion
Tammy Ho Lai-Ming
At which point we are beaten
we stand up again
against the brickbats
of unvarnished tyranny.
At which point we despair
we remember
the conception of hope
and the daily chanting
of our identity.
Every Hong Konger
who has a conscience
is my rising sun. Our fight
is organic, like the heart
that beats
into a dignified introduction.
We are human; we bleed,
shake in anger, and love,
not yellow objects lost,
kick around,
by Asia’s finest. The future
is embedded in the past,
which beckon now.
We are unafraid
of blanks,
which we will fill in
with diligent
anticipation.
Source: Ly Doi’s Facebook
(Original poem and translation are posted with author’s permission.)
—

Tình nguyên sơ thao thiết
Hà Lệ Minh
Võ Tấn Phát dịch
Khi bị đánh ngã
Ta lại đứng lên
Đối diện với gạch đá
của bạo ngược trụi trần.
Khi lòng tuyệt vọng
ta nhớ
mầm hy vọng
và lời tụng mỗi ngày
căn cước của ta.
Mỗi người Hong Kong
có lương tri
là mặt trời đang mọc của lòng tôi. Cuộc chiến của ta
tự nhiên, như con tim
gõ nhịp
thành lời phẩm giá.
Ta là người; ta chảy máu,
run người khi giận, và yêu thương,
không phải thứ da vàng vô tăm tích,
cứ bị đá lăn lóc
bởi những kẻ đặc tuyển Á Đông. Tương lai
gắn liền với quá khứ,
mà quá khứ là đây.
Ta không hề sợ
những khoảng trống,
ta sẽ điền vào
bằng dự phóng
bền gan.