The Kizaemon Tea-bowl – Soetsu Yanagi

Kizaemon Tea-bowl
Kizaemon Tea-bowl

The Kizaemon Tea-bowl (excerpt)
Soetsu Yanagi

… For a long time I wished to see this Kizaemon bowl. I had expected to see that “essence of Tea”, the seeing eye of Tea masters, and to test my own perception; for it is the embodiment in miniature of beauty, of the love of beauty, of the philosophy of beauty, and of the relationship of beauty and life. It was within box after box, five deep, buried in wool and wrapped in purple silk.

When I saw it, my heart fell. A good Tea-bowl, yes, but how ordinary! So simple, no more ordinary thing could be imagined. There is not a trace of ornament, not a trace of calculation. It is just a Korean food bowl, a bowl. Moreover, that a poor man would use everyday – commonest crockery.

A typical thing for his use; costing next to nothing; made by a poor man; an article without the flavour of personality; used carelessly by its owner; bought without pride; something anyone could have bought anywhere and everywhere. That’s the nature of this bowl. The clay had been dug from the hill at the back of the house; the glaze was made with the ash from the hearth; the potter’s wheel had been irregular. The shape revealed no particular thought: it was one of many. The work had been fast; the turning was rough, done with dirty hands; the throwing slipshod; the glaze had run over the foot. The throwing room had been dark. The thrower could not read.  The kiln was a wrenched affair; the firing careless. Sand had stuck to the pot, but nobody minded; no one invested the thing with any dreams. It is enough to make one give up working as a potter.

But that is how it should be. The plain and unagitated, the uncalculated, the  harmless, the straightforward, the natural, the innocent, the humble, the modest: where does beauty lie if not in these qualities? The meek, the austere, the un-ornate – they are the natural characteristics that gain man’s affection and respect.

From The Unknown Craftsmen

Source: http://www.morningearthkorea.org/the-kizaemon-ido/

Bát trà Kizaemon
Soetsu Yanagi
Võ Tấn Phát dịch

… Đã từ lâu tôi mơ ước được dịp nhìn thấy cái bát Kizaemon này. Tôi mong đợi được thấy cái “bản chất của Trà” đó, con mắt thấu triệt của các bậc Trà sư, và để kiểm tra nhận thức của chính tôi; bởi vì nó là hiện thân thu nhỏ của cái đẹp, của tình yêu cái đẹp, của triết lý về cái đẹp, của quan hệ giữa cái đẹp và đời sống. Cái bát được cất trong nhiều hộp, năm cái tất cả, giữa những đống len và bọc trong lụa tím.

Vừa thấy nó, tôi đã yêu thích rồi. Một cái bát trà đẹp, đúng thế, nhưng quá đỗi bình thường! Đơn giản đến mức không thể tưởng tượng ra thứ gì bình thường hơn. Không một nét trang trí, không một chút tính toán. Nó chỉ là một cái bát cơm, một cái bát Hàn Quốc. Hơn nữa, là vật dụng hàng ngày của người nghèo – thứ đồ sành sứ thông thường nhất.

Một vật dụng thường ngày; giá cả gần như cho không; do người cùng đinh làm ra; một món đồ không chút cá tính nào; người chủ dùng chiếc bát một cách vô tâm; mua bát cũng không mừng vui gì; cái món người ta có thể mua ở khắp nơi chỗ nào cũng có. Bản chất của cái bát này là vậy. Đất sét đào lên từ ngọn đồi sau nhà; men gốm làm từ tro trong lò sưởi; bàn xoay thợ gốm không đều. Hình dáng không cho thấy suy tư gì cả: đây chỉ là một trong nhiều cái bát khác. Công việc diễn ra nhanh chóng; cú xoay rất thô, bằng đôi tay bẩn; nắn gốm cẩu thả; men chảy xuống chân cái bát. Phòng làm gốm thì tối. Người thợ gốm không biết chữ. Lò nung là chỗ cực hình; việc nung gốm rất vô tâm. Cát dính vào món đồ; nhưng chẳng ai tận tâm; không ai để ý làm món đồ với mơ ước gì. Nó có thể làm người thợ muốn bỏ luôn nghề làm gốm.

Nhưng nó phải như vậy. Mộc mạc và không nghi ngại, không tính toán, vô hại, thẳng thắng, tự nhiên, hồn nhiên, nhỏ nhoi, khiêm tốn: cái đẹp ở đâu nếu không phải trong những phẩm chất này? Nhẫn nhục, khắc khổ, không tô điểm – đấy là những phẩm chất tự nhiên được người đời quý trọng.

Kizaemon – 喜左衛門 – Hỉ Tả Vệ Môn

34D950D0-BE07-44D6-B415-1DDFBBE725CA

To The Other Shore

3C7AE7D5-A1B5-400D-BA46-9AB0FD55D2AF
To The Other Shore, Eel River, WxHxD 11x3x3 in. Photo by Eric Stoner

To The Other Shore
Phat Vo

On a trip to the Eel River in 2015, we crisscrossed the river and wandered for miles. As usual, we picked up and carried in our backpacks several potentially good stones. Then Lisa found a long, skinny, and curving stone. She called me over to tell me she found a bridge stone. When I saw it, I was startled and told Lisa that it was a beautiful boat. And I told her that we had to wrap it in all the extra clothes we carried, throw out all the rocks in her backpack, and just carry that wrapped boat stone home in her pack. A little surprised and annoyed by my reaction, Lisa was at first hesitant but then found the boat worthy of our extra care.

That same year we displayed it at the annual California Aiseki Kai exhibition at The Huntington. Everyone was talking about our boat. Don Kruger joked about slipping it into his pocket and taking it home for himself. Nina Ragle could not find a better boat stone in her collection. In his lecture, Larry Ragle mentioned that there was a fine example of a boat stone that could be seen in the exhibition, and as a result many visitors came up asking about our boat stone. Jim Greaves offered to trade a ‘boat load’ of boat stones for ours; the only bad thing is that every year since, he has looked at our stones, shook his head and teased us that since finding the boat stone we have gone downhill in our ability to find great suiseki.

In the East and West boats have been significant in literature and in art. In Greek mythology the ferryman Charon carried the deceased souls on his boat to the world of death. In East Asia, boats are everywhere. Landscape ink paintings often include boats as one of the few elements indicating the presence of man. Chinese people romanticized the death of the Poet Immortal, Li Po, with a version of him drunken on a boat, jumping into the river to embrace the reflection of the moon. The most well-known Chinese poem is about a sleepless literati man on a boat at midnight near the famous Cold Mountain Buddhist Temple. The great Japanese painter’s pen name was Sesshu, or Snow Boat. The most well known Japanese woodblock print, Hokusai’s The Wave, depicts three small boats in an angry sea. One of the best Chinese literature figures, Su Dongpo, often wrote about his journeys on a boat at night. Buddha compared his teaching as a means to find truth, to a boat as a means to cross over a river; and so his teaching was not a thing to hold onto, just as there was no reason to continue to drag the boat along on land. The most famous Buddhist sutra (teaching) is the Heart Sutra; the name of our stone derives from its concluding mantra (sacred utterance) that urges Buddhists to bravely cross ‘to the other shore’ to reach enlightenment.

Note: The Heart Sutra
https://plumvillage.org/sutra/the-heart-sutra/

Source: http://www.aisekikai.com/resources/July+newsletter+21.pdf


Qua Bờ
Võ Tấn Phát

Trong một chuyến đi tìm đá trên sông Eel vào năm 2015, hai đứa mình cứ lội qua lại hai bên sông và lang thang hàng mấy dặm. Như thường lệ, chúng tôi lượm bỏ vào ba lô vài hòn đá đẹp có tiềm năng. Rồi Trang tìm được một viên đá dài, mỏng và cong. Cô nàng gọi tôi tới khoe đã tìm được viên đá giống như chiếc cầu đá (bắc qua lạch nước). Vừa nhìn thấy tôi giật mình và bảo là viên đá hình thuyền này tuyệt đẹp. Rồi tôi nói Trang dùng mớ áo quần đem theo phòng hờ gói viên đá lại thật kỹ, bỏ hết những hòn đá trong ba lô ra, và chỉ mang viên đá này về là đủ. Hơi ngạc nhiên và bực mình vì phản ứng có vẻ quá đáng của tôi, Trang lúc đầu miễn cưỡng nhưng rồi cũng thấy hòn đá đẹp này đáng được nâng niu cẩn thận như vậy.

Cuối năm đó chúng tôi đem hòn đá đi triển lãm ở Ái Thạch Hội California ở Huntington Library. Ai ai cũng bàn luận về hòn đá. Don Kruger cười nói ông muốn tuồn nhẹ hòn đá này vào túi áo đem về nhà. Nina Ragle nói bà không tìm được hòn đá nào đẹp hơn trong bộ sưu tập của mình. Trong những buổi giới thiệu thủy thạch, Larry Ragle nhắc đến hòn đá hình thuyền của tụi mình đang triển lãm, và nhiều người đã đến hỏi về viên đá. Jim Greaves hỏi tụi mình đổi một lô lốc đá hình thuyền ông đang có ở nhà; chỉ có một chuyện hơi phiền với hòn đá này là những năm sau đó, mỗi lần nhìn đá tụi mình đem tới, Jim lại lắc đầu và nói giỡn là đá của tụi mình xuống dốc mất rồi.

Ở cả Phương Đông lẫn Phương Tây thuyền có địa vị quan trọng trong văn chương nghệ thuật. Trong thần thoại Hy Lạp người đưa đò Charon chở linh hồn những người mới chết trên con thuyền của mình sang thế giới người chết. Đặc biệt ở Đông Á, thuyền có mặt khắp nơi. Tranh phong cảnh thủy mặc thường có một chiếc thuyền để đánh dấu sự hiện diện của con người. Người Trung Hoa thi vị hoá cái chết của vị Thi Thánh của họ, Lý Bạch, bằng huyền thoại khi về già ông say rượu trên thuyền và nhảy xuống nước ngỡ ôm trăng. Bài thơ nổi tiếng nhất của Trung Hoa tả lại lúc nửa đêm một thi nhân mất ngủ trên chiếc thuyền ở gần Hàn San Tự. Bút hiệu của họa sĩ vĩ đại nhất của Nhật Bản là Sesshu, Tuyết Chu, hay Thuyền Tuyết. Bức tranh khắc gỗ nổi tiếng nhất của Nhật Bản, Sóng của Hokusai, có hình ba chiếc thuyền nhỏ giữa biển khơi cuồng nộ. Một trong những khuôn mặt lớn nhất của văn chương Trung Hoa, Tô Đông Pha, cũng thường tả những chuyến đi thuyền trên sông vào ban đêm. Đức Phật so sánh những lời dạy của ngài như một phương tiện để tìm ra chân lý, cũng như chiếc thuyền là phương tiện qua sông; vì thế không cứ khư khư đeo bám vào những lời dạy đó, cũng như không có lý do gì cứ kéo theo chiếc thuyền trên bộ sau khi đã qua sông. Bài kinh nổi tiếng nhất của Đạo Phật là Bát Nhã Tâm Kinh; tên của hòn đá được lấy từ câu thần chú cuối bài thúc giục hành giả hãy nhất quyết ‘qua bờ’ để đạt giác ngộ viên mãn.

Đã đăng trên Nguyệt san của Ái Thạch Hội California: http://www.aisekikai.com/resources/July+newsletter+21.pdf