Đất Nước

Ngày 11/6/2018 đã đăng trên trang Facebook riêng của lớp A, gây nhiều bối rối cho bạn học thời phổ thông.

—————

Đất nước

Trong những ngày này người dân bất chấp nguy hiểm tính mạng đòi hủy luật đặc khu và hủy luật an ninh mạng. Những bậc trí giả trong ngoài nước thốt lên những lời bi phẫn. Đỗ Trung Quân, nhà thơ nổi tiếng, đang bị canh giữ, vẫn lên tiếng, không sợ tù tội mà chỉ mong được chết trên quê hương Việt Nam nguyên vẹn. Nhạc sĩ Tuấn Khanh, luật sư Lê Công Định, nhà báo Mạnh Kim, nhà báo Đỗ Quý Toàn, Điếu Cày, Người Buôn Gió, Trương Duy Nhất, … hầu hết đều chảy nước mắt trước hình ảnh người dân tự giác xuống đường cho Việt Nam, dù biết ngày mai họ và gia đình sẽ phải đối đầu với toàn bộ chế độ toàn trị thù dai và nhỏ mọn.

Mình nhớ lại hồi cấp 3, phải đào hầm, phải học quân sự để ngừa giặc Tàu xâm lược. Dù còn nhỏ, lớp mình ai cũng bừng khí thế căm ghét bọn giặc phương Bắc. Tụi mình tự hào được học trường Trưng Vương mang tên người anh hùng đầu tiên đánh giặc giành độc lập. Tụi mình tự hào sinh ra ở quê hương của Quang Trung, người đã truyền hịch đánh giặc Thanh: “Đánh cho chúng biết nước Nam anh hùng ta có chủ”.

Mình cũng nhớ trong một giờ chính trị, cô giáo chủ nhiệm hỏi có ai theo Công Giáo hãy đứng dậy. Tụi mình biết nền chính trị Cộng Sản vốn bài xích Công Giáo, và cô ngại làm đau các bạn theo đạo. Nhưng mình đã ngạc nhiên thấy vài bạn đã đứng dậy, thinh lặng. Những người bạn đó, ngày thường rất hiền lành, ít nổi bật như phần lớn đám học trò phá phách tụi mình. Lúc đó mình lờ mờ hiểu trong dáng vẻ im lặng cam chịu đó có chứa sự mạnh mẽ tinh thần không ồn ào khoa trương mà mình không có.

Mình nhớ lại lần đi dự lễ kỷ niệm 200 năm chiến thắng Đống Đa ở Tây Sơn. Lúc hát quốc ca, cả sân vận động không ai đứng dậy. Một người bạn cùng lớp, thường ngày có vẻ vô tâm, đã nhắc nhở: “Ê tụi bay, hát quốc ca phải đứng dậy chớ”. Lòng yêu nước tự nhiên bật ra như vậy đó.

Kỳ quá phải không? Khi già đi mình lại nhớ những thứ lẩm cẩm đó. Tụi mình thường ngày biết nhau qua Facebook, qua những cuộc đi chơi, qua những hình ảnh rất đẹp. Nhưng cuộc sống thực sự của chúng mình là cái đời sống thường ngày, thường tẻ nhạt, im lìm, đôi khi chán ngắt, và không son phấn hào nhoáng. Đôi khi những sự kiện lớn nổ ra, bạn bè nhìn ngắm dưới những lăng kính khác nhau. Mình không dám mời kết bạn nhiều người trong lớp vì ngại ảnh hưởng tới công việc làm bạn mình. Nhưng khi quốc gia hưng vong, kẻ thất phu cũng phải có trách nhiệm. Mình là kẻ thất phu ở xa, nói cho lắm cũng có người chê, nó ỷ ở Mỹ nên ồn ào vậy thôi. Nhưng chẳng lẽ một kẻ ở xa nên chứng tỏ lòng can đảm bằng cách ngậm miệng trước chuyện bất bình, ca ngợi chính quyền, xỉ vả bọn dân ngu gây loạn, để hàng năm được áo gấm về làng ăn chơi du hí sao?

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s